Hành trình đến bản K-ai – Phần 2
Vẫn là câu nói cũ, đừng chỉ đứng trên bờ để nhìn, hãy lao xuống biển, hãy lặn san hô, hãy leo núi, hãy trải nghiệm tất cả những gì bạn có thể. Chuyến đi của tôi vẫn còn dang dở ở phần 1. Vậy nên hành trình đến bản K-ai phần 2 xin phép được tiếp tục ở đây!
Xem thêm: Hành trình đến bản K-ai – Phần 1
- Lịch trình du lịch Quảng Bình – khám phá động Thiên Đường 2 ngày 1 đêm
- Lịch trình du lịch Quảng Bình 3 ngày 2 đêm – 2024
- Lịch trình du lịch Quảng Bình – khám phá Ozo Park 2 ngày 1 đêm – 2024
- Lịch trình du lịch trọn vẹn Quảng Bình 4 ngày 3 đêm – 2024
Đêm lửa trại
Cả đoạn chia ra thành từng nhóm nhỏ và phụ trách từng công việc. Chúng tôi chủ yếu quét dọn và soạn sửa, trang trí cho sân khấu. Các nam thanh niên thì đi tìm gỗ và củi to để chuẩn bị cho buổi lửa trại tối nay.
Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn chờ đến giờ G nữa thôi. Mặt trời dần buông xuống kèm theo đó là chút khí lạnh của miền núi cao. Trước khi bước vào buổi giao lưu cả đoàn tranh thủ lót dạ bằng những hộp mì thơm phức. Mì gói thì ngày nào cũng ăn giờ lại trờ thành món hảo hạng của cả đoàn tình nguyện.
Người dân trong thôn bắt đầu đến tập trung ở sân trường. Một người, hai người, ba người….. và rồi rất nhiều người. Chúng tôi bắt đầu buổi giao lưu bằng một vài tiết mục văn nghệ. Không khí ở buổi giao lưu sôi động và ấm cúng, chan chứa tình thân mến thương.
Buổi giao lưu kết thúc chúng tôi nắm tay nhau chờ đợi giây phút ngọn lửa bên trong đốm củi được bùng lên. Ngọn lửa vừa cháy lên, tôi cùng mọi người bắt đầu di chuyển, chúng tôi chạy xung quanh ngọn lửa cháy rực. Và những bài ca lại được cất lên giữa đại ngàn núi rừng. Là bài ca tuổi trẻ, là những thanh âm của một thời thanh xuân cháy hết mình trong những chuyến phiêu lưu.
“Khoảng trầm của chuyến đi”
Sau màn náo nhiệt ấy, chúng tôi ít nhiều đã thấm mệt, mồ hôi cũng đã chảy dọc cả sống lưng. Người ta thường nói, đêm khuya là thời gian dành cho những kẻ có nhiều tâm sự. Và chúng tôi bắt đầu thủ thỉ với nhau những lời tâm tình. Cùng nhau nghe thầy kể về câu chuyện ngày xửa, ngày xưa. Những câu chuyện cũ của những người đi trước không bao giờ nhàm chán đối với tôi. Ngược lại, đó còn có thể là nguồn cảm hứng cho những đứa trẻ mới chập chững ở độ tuổi mười tám đôi mươi chúng tôi.
Đêm càng khuya, tiết trời càng lạnh. Tấm chăn tôi chuẩn bị cuối cùng cũng được dịp đem ra sử dụng. Cả nhóm 3 4 đứa chụm lại tranh giành nhau một tấm vải rồi khúc khích cười. Có anh bạn cầm túi sưởi ra áp vào lòng bàn tay đang lạnh cóng. Có cô bé ôm đàn guitar ở bên kia. Cũng có vài người rời khỏi chỗ bước vào phòng vì không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ. Ngọn lửa cứ nhỏ dần nhưng hơi nóng của nó vẫn đủ để chúng tôi có lý do để nán lại.
Thời gian ấy, quang cảnh ấy con người dễ mở lòng với nhau hơn. Tôi nghĩ là như thế! Bởi chúng tôi bắt đầu chia sẻ với nhau những chuyện buồn vui mà thường ngày ít nói ra. Vậy nên hãy cứ xách balo lên và đi. Đi để khám phá những miền quê, tìm kiếm những người bạn tri kỷ trên chặng đường chinh phục thế giới.
Hành trình vào bản K-ai
Sáng tinh mơ cả đoàn đã soạn sửa cho hành trình vào bản K-ai. Từ trường cả đoàn bắt đầu đi vào sâu hơn trong rừng, vẫn là một màu xanh của cỏ cây. Xe chúng tôi đỗ vào một khoảng đất trống. Vì đường vào bản quá nhỏ, xe không tiến vào được nên buộc chúng tôi phải đi bộ. Đường vào bản chỗ đã được làm bằng xi măng, chỗ vẫn còn là đường đất. Lâu lâu chúng tôi bắt gặp một cây cầu bắc qua con suối nhỏ.
Một bản làng hiện ra trước mắt chúng tôi. Những căn nhà sàn xập xệ và tạm bợ. Tôi không biết rồi họ có chống lại nổi những cơn gió lạnh mỗi khi đêm xuống? Mấy căn nhà sàn không thơ mộng như những bức ảnh thường thấy ở những trang du lịch.
“Cảnh đắt trời cho”
Tôi cứ ngỡ mình đang ở Đà Lạt thơ mộng. Phả vào mặt chúng tôi là khí lạnh của sáng sớm nơi vùng cao. Nhưng điều làm tôi mê mẩn hơn thảy là cảnh núi trời ở đây. Màn sương sớm chưa kịp tan hết vẫn đang vấn vương ở đỉnh núi. Mây che núi, núi khuất sau màn mây mù trắng xóa đẹp mê hồn. Tôi tưởng chừng mình đang “săn mây” ở thành phố ngàn hoa. Có tiếng ồ òa xuýt xoa của những đứa lâu lắm mới được ngắm cảnh thiên nhiên thơ mộng. Khả năng nhiếp ảnh của chúng tôi lại có cơ hội được thể hiện.
“Con người”
Vừa nhìn thấy chúng tôi bọn trẻ có vẻ ngại nần. Có đứa đứng nép sau lưng mẹ mình một lúc, nhưng rồi nụ cười dần hiện ra trên khóe môi chúng. Nhìn trong ánh mắt của chúng còn nhiều lắm sự ngây dại của trẻ thơ. Mặt đứa nào đứa nấy cũng lấm la, lấm lem. Bên trong nụ cười hồn nhiên ấy tôi biết có nhiều thiếu thốn và lòng tôi như se lại. Tôi thầm cảm ơn vì mình còn được sống trong đủ đầy hơn biết bao nhiêu phận đời ở đây.
Dư vị đọng lại trong tôi
Đoàn ghé thăm bản K-ai và nán lại ở đó một lúc. Rồi chúng tôi trở ra xe bằng con đường cũ. Đoạn về ai cũng mỏi nhừ cả đôi chân. Quãng đường đi cũng không đến nổi xa lắm nhưng chắc vì chúng tôi ít đi bộ nên mới mỏi như thế. Ngồi trên xe và về lại thành phố, lòng tôi vẫn còn chút gì tiêng tiếc, lưu luyến chưa muốn rời đi.
Đến bây giờ khi viết những dòng này bên trong tôi vẫn khát khao được trở lại đây một lần. Được chiêm ngưỡng những cảnh đẹp quê hương mình, tôi còn học được vô vàn thứ qua hành trình ấy.
Chắc hẳn ai cũng đã từng một lần ghen tị vì mình thiếu thốn hơn người khác. Những chuyến tình nguyện như thế này ít nhiều sẽ thay đổi được hệ suy nghĩ của chính bản thân bạn. Nó giúp bạn biết trân trọng hơn từng giọt sống của thực tại và khơi dậy trong bạn một niềm vui bất tận mang tên ” niềm yêu”, là niềm yêu sự sống.
Mong rằng một ngày nào đó bạn sẽ đặt chân đến K-ai( Dân Hóa, Minh Hóa). Để bản làng nhỏ này sẽ xuất hiện trên bản đồ du lịch của bạn!
Lời cuối cùng mình muốn nhắn nhủ đến mọi người rằng: đôi khi thay đổi hoàn cảnh sống thì ta mới biết trân quý những gì mình đang có! Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt hành trình đến bản K-ai.